Thư viện

Get Out

hum nay ngồi suy nghĩ lại nhìu chuyện …

tôi wen anh cũng vào trung tuần tháng 8

wen anh , hp nhưng anh coi tôi là j

cảm ơn anh dã dạy cho tôi ntn là cay đắng

anh có thể giàu nhưng anh chả là cái wái j cả

chỉ 1 lần đau vì anh

và bgiờ anh cút ra khỏi cs của tôi

thật nhẹ nhõm

Get Out

On Rainy Days

dạo này trời tp mưa nhiếu…

chợt lãng dãng buồn …

người ấy … có nhớ mưa tp k nhỉ …

nhớ cảnh 2 đứa trời mưa nắm tay nhau ăn kem …

nắm tay nhau vượt wa nỗi buồn …

an ủi 1 kẻ hay tự kỉ như mình …

và rồi buông tay …

mình k dám nói mình dã gượng dậy dc sau wá nhìu cú shock …

nhưng tâm hồn mình có lẽ dã thanh thản hơn dc 1 chút chăng …

có lẽ …

ng ấy à … ta lại k chịu học r … lần t2 ta bỏ dở r dấy nhưng hoàn cảnh nhà ta k cho fép ta theo duổi dến cùng … hỉu cho ta …

[Oneshot/Trans] Đôi găng tay

[Oneshot/Trans] Đôi găng tay

137 A DAY CHALLENGE

-2-

Title: Gloves

Author: mysapphiresky

Translator: sarang137

Pairing(s): KyuMin
Rating: G
Genre: Hơi buồn/Tình cảm/ Lãng mạn
Summary: Sungmin không cần đến một đôi găng tay để giữ tay mình được ấm. Cậu chỉ cần Kyuhyun.

Disclaimer: Tôi không sở hữu thành viên nào cả. T_T

Original fic:  HERE

dã dc sự  cho fép của T chan bê về

.

.

.

“Xin chào, chị cần mua gì ạ?” Sungmin kính cẩn cúi chào một nữ khách hàng vừa bước vào gian hàng cậu phụ trách tại Trung tâm thương mại Neorago. Miệng cậu mỉm cười rất thân thiện, nhưng mắt thì thỉnh thoảng lại liếc nhìn chàng trai trẻ đang xem xét quanh mấy kệ gần đó. Anh là một khách hàng khá thường xuyên và bắt đầu đến đây từ lúc nào Sungmin cũng chẳng nhớ nữa. Sungmin chưa bao giờ biết tên anh, vậy mà lại càng ngày càng thấy có cảm tình với chàng trai đó, mặc dù cậu biết rằng họ thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Sungmin rất ghét mùa đông, vì quần áo mùa đông thì rất đắt mà cậu chẳng thể trang bị cho mình một bộ đồ đông tử tế. Thường thì cậu sẽ quấn lên người càng nhiều lớp vải càng tốt, và cuối cùng cậu cũng đã tiết  kiệm đủ tiền để mua một chiếc áo khoác mùa đông. Tuy vậy, cậu chẳng còn đủ tiền mua găng tay nên phải để tay trần khi ra khỏi nhà và cả khi đi làm về.

.
Một tối, Sungmin đang trên đường rời chỗ làm, cậu thổi phù phù lên bàn tay để xua tan cái giá lạnh trong khi bước vội trên đường phố. Bỗng có tiếng ai đó gọi lớn “Này, này!”, cậu tò mò quay lại, tự hỏi không biết ai lại hò hét trên phố vào cái giờ này, thì nhìn thấy một chiếc ô tô đang đỗ gần đó, cửa kính đã kéo xuống. Và cậu càng ngạc nhiên hơn khi nhìn vào trong xe và phát hiện ra phía sau ô cửa không ai khác mà chính là ‘mối tình thầm lặng’ đang nhìn thẳng vào mình. Cậu ngơ ngác nhìn quanh một vòng, nghĩ rằng có lẽ anh đang gọi ai đó khác, bởi dĩ nhiên là không có lý do gì mà anh lại chú ý đến Sungmin cả.

.

Kì lạ là không có ai đứng lớ xớ gần đó cả, thế nên cậu chỉ tay vào mình ý hỏi lại. Chàng trai kia hét trả qua đường phố ồn ào và những cơn gió mạnh “Đúng, là cậu đấy! Còn ai vào đây nữa?” Lúc đó Sungmin mới nhấc chân khỏi vỉa hè và ngoan ngoãn bước lại gần chiếc xe, tự hỏi không biết người đàn ông này muốn gì đây. Cuối cùng, khi cậu đến nơi, chàng trai kia mỉm cười và hỏi “Muốn đi nhờ không?” À phải, Sungmin hoàn toàn không nghĩ đến điều đó.

.Cậu giật mình lắp bắp “A, không, không sao đâu ạ, không có gì khó khăn lắm đâu. Tôi ổn mà, thật đấy.” Cậu bối rối nghe anh hỏi “Cậu không có găng tay à?” Sungmin mở to mắt rồi chớp chớp nhìn anh “Ơ, găng tay ấy ạ?” Nhìn xuống đôi tay trần cậu mới phát hiện ra những ngón tay mình đã tái xanh. Anh thở dài, đảo mắt nói “Lên xe đi.”

.Sungmin định từ chối, nhưng anh đã ra hiệu cho cậu ngồi vào ghế bên cạnh nên cậu đành ngập ngừng bước lên rồi đóng cửa lại. Chàng trai kiên nhẫn nhịp tay trên bánh lái, khiến Sungmin tự hỏi không biết anh đang đợi gì. Cậu chỉ biết nhìn chòng chọc xuống đôi tay mình cho đến khi anh hắng giọng hỏi “E hèm. Vậy…?” Sungmin ngẩng đầu ngạc nhiên “Gì ạ?”
“Địa chỉ nhà cậu. Chắc là cậu không sống cùng nhà tôi đấy chứ?” Anh chàng nói tỉnh queo, khóe miệng khẽ nhếch lên thành nụ cười rất nhẹ. “A ừm, vâng phải rồi” Sungmin ngượng chín người, cậu đã tự biến mình thành thằng ngốc và rủa xả mình thê thảm. Cậu nói địa chỉ, sau đó anh bắt đầu khởi động xe. Chiếc xe lăn bánh trên đường trong khi Sungmin tiếp tục trở lại với công việc “nghiên cứu” đôi tay mình.

.Sau một hồi im lặng, chàng trai lại bất ngờ lên tiếng “Lúc nào cậu cũng im lặng như thế này à?” Sungmin ngước nhìn anh “À, không thưa ngài, chỉ là.. ừm…”. “Đừng có “thưa ngài” vào đây, có phải cậu đang trong ca làm việc đâu. Kyuhyun là đủ rồi.” Chàng trai đáp, và Sungmin nghe trái tim mình run lên vì xúc động. “Kyuhyun”- Cậu nhắc lại, vui vẻ cảm nhận âm thanh tên anh bật ra trên đầu lưỡi. Và vì lý do nào đó, Kyuhyun cũng khá là thích cách Sungmin phát âm tên mình, nhưng tất nhiên anh chẳng dại gì mà thừa nhận.

.

Khi Sungmin kiên quyết không nói gì thêm, Kyuhyun tiếp tục “Vậy, cậu không định nói cho tôi biết tên mình à?” Anh hỏi mặc dù đã biết rõ tên cậu là gì, bởi anh rất thường gặp cậu ở Trung tâm thương mại. “À, vâng, tôi là Sungmin. Xin lỗi ạ.”- Sungmin trả lời, cảm thấy hơi buồn một tí vì Kyuhyun không hề biết tên cậu mặc dù cậu đã làm việc ở Trung tâm thương mại kể từ khi Kyuhyun bắt đầu đến đó. Họ tiếp tục im lặng trên suốt quãng đường về, với cậu chàng Sungmin ngồi nhìn vô định ra ngoài cửa sổ, cố gắng duy trì nhịp thở bình thường khi cậu đang ngồi trong xe của ‘mối tình thầm kín’, chưa kể là đang ngồi ngay cạnh bên ‘mối tình’ ấy nữa.

.Cuối cùng thì họ cũng đến khu căn hộ của Sungmin, Sungmin rối rít gật đầu cảm ơn Kyuhyun rồi leo ra khỏi xe. Kyuhyun chỉ đơn giản mỉm cười thay cho câu trả lời. Sungmin đỏ mặt đứng ở lối vào khu chung cư, tay vân vê quai túi và chờ Kyuhyun lái xe đi. Đến tận khi chiếc xe biến mất sau ngã rẽ, cậu mới quay người bước vào khu chung cư để lên phòng.

.Bước vào căn hộ, cậu ném túi lên bàn, lấy điện thoại ra ngoài, rồi bỗng cậu thấy một đôi găng tay da màu nâu rất lạ đang nằm phía trên cùng. Sungmin liền nhấc lên xem và ngay lập tức nhận ra nó thuộc hàng hảo hạng và tất nhiên là rất đắt đỏ. Cậu băn khoăn không biết đó là của ai, một hồi sau mới chợt nghĩ rằng có thể Kyuhyun đã vô tình làm rơi vào túi cậu.

.

Một vài ngày sau, cậu nhìn thấy Kyuhyun đang đứng gần chỗ thang máy ở tầng dưới. Cậu cẩn thận quan sát xung quanh rồi nhẹ nhàng rời vị trí để đi xuống chỗ đợi thang máy. Đứng cách Kyuhyun vài mét, cậu hít một hơi thật sâu, lấy hết cản đảm lại gần anh cất tiếng “Ưm, Kyuhyun à?”

Kyuhyun quay lại nhìn Sungmin đang đứng bẽn lẽn, tay cầm đôi găng tay vừa lấy ra từ túi quần đồng phục “Chắc là anh đã làm rơi cái này vào túi tôi ngày hôm đó.” Kyuhyun mở miệng định nói gì đó, nhưng trước khi anh định bắt đầu thì một tiếng hét đã vọng đến “LEE SUNGMIN!” Sungmin co rúm người quay lại thì thấy quản lý của mình đang đứng đó, khuôn mặt lộ rõ vẻ tức giận.

.
“Cậu được trả lương để đứng ở khu vực này à?” Ông ta hét lên khiến Sungmin chùn bước. “Xin lỗi ngài.” Cậu vội vã quay lại đặt đôi găng tay vào tay Kyuhyun, tự dặn mình nhất định không được run lên dù có một luồng điện chạy qua cơ thể lúc tay họ chạm vào nhau. “Đây” – Cậu nói như thì thầm rồi biến mất trên cầu thang cuốn. Nhìn Sungmin vội vàng bỏ đi với hai bước nhảy quãng trên cầu thang, Kyuhyun chỉ còn cách nắm chặt đôi găng tay và nhìn theo dáng cậu xa dần.

Buổi tối, khi Sungmin bước ra khỏi Trung tâm thương mại sau khi kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi, cậu nhận ra chiếc xe quen thuộc đỗ bên vỉa hè. Kyuhyun nhìn thấy Sungmin đi ra thì ngay lập tức hạ kính xe xuống và vẫy tay với cậu. Sungmin ngập ngừng nhìn xung quanh rồi mới bước lại gần. “À ừm, xin lỗi vì chuyện hồi nãy. Quản lý của chúng tôi luôn bực bội thái quá mỗi lần ông ta nghĩ rằng chúng tôi đang tìm cách trốn việc.” Sungmin giải thích. Kyuhyun chỉ lắc đầu “Không sao. Lên xe đi.”

Sungmin tỏ vẻ ngạc nhiên “Ơ?”. Kyuhyun đảo mắt “Gì vậy, cậu nghĩ là tôi đợi ở đây chỉ để nghe câu xin lỗi không cần thiết đó hả? Nào, vào đi.” Sungmin vội bước ra phía cửa xe và ngồi vào vị trí bên cạnh anh. Khi Sungmin đã yên vị, Kyuhyun liền lái xe đi, còn cậu chỉ nhìn ra xung quanh vô định. Rồi bỗng cậu phát hiện thấy một đôi găng tay nằm bên cạnh đồng hồ số, liền mỉm cười với Kyuhyun “A, vậy đó đúng là găng tay của anh rồi. May quá.” Cậu vui vẻ nói. Nhưng Kyuhyun không đáp lại mà chỉ chăm chú lái xe.

Cuối cùng, khi họ đến khu căn hộ của Sungmin, Sungmin định leo ra khỏi xe thì đột nhiên Kyuhyun nói “Đợi đã.” Sungmin dừng lại, tò mò ngồi xuống ghế. Kyuhyun với tay ra chiếc ghế phía sau để lấy một chiếc hộp nhỏ đưa cho Sungmin với một câu đơn giản “Cho cậu”. Sungmin định mở hộp ra thì Kyuhyun đã ngăn lại “Để sau hãy mở.” Anh nói và Sungmin ngoan ngoãn gật đầu, cậu nói cảm ơn Kyuhyun rồi bước ra khỏi xe. Và cậu lại đứng nhìn chiếc xe của anh cho đến tận khi nó khuất hẳn sau ngã rẽ.

.
Vào phòng rồi, cậu mở chiếc hộp ra và thấy một tấm bưu thiếp nằm trên cái gì đó được gói giấy cẩn thận. Cậu lấy mảnh giấy ra đọc “Xin lỗi vì đã tùy tiện để găng tay trong túi cậu, nghĩ lại thì tôi cho rằng một đôi mới sẽ hợp với cậu hơn.” Sungmin mở to mắt, cậu tháo lớp giấy bọc ra và thấy một đôi găng tay mới tinh, lần này thì màu hồng, nhìn có vẻ khá đắt đỏ. Cậu mỉm cười, gói lại đôi găng tay và đóng nắp hộp, nhưng vẫn nâng niu giữ lại tấm bưu thiếp trong ví mình.

Kyuhyun lại tiếp tục ngạc nhiên khi lần tiếp theo anh đến Trung tâm thương mại thì thấy Sungmin chạy về phía mình, trông như thở không ra hơi nữa. “Xin chào Kyuhy- ngài, thực sự xin lỗi nhưng tôi không thể giữ món quà này. Tôi tuy nghèo nhưng không thể tự nhiên nhận một thứ đắt tiền như vậy được.” Cậu giải thích, cố gắng đẩy chiếc hộp vào tay Kyuhyun. Tất nhiên là Kyuhyun không đồng ý, anh nói “Cậu cần găng tay mà, nếu không cậu sẽ bị ướp lạnh trong thời tiết này mất.”

“LEE SUNGMIN!” Sungmin nhắm tịt mắt nhẫn nhịn khi nghe tên mình gào lên từ đằng xa, cậu quay lại “Ờm… vâng tôi đây ạ.”. “Tôi đã nói gì với cậu về việc không được rồi gian hàng của mình hả? Và trên hết là cậu đang làm gì ở đây, bây giờ cậu còn muốn quấy rầy khách hàng nữa à? Tôi buộc phải đuổi việc cậu thôi, đồ bẩn thỉu” Viên quản lí hét lên, bất chấp việc Kyuhyun đang ở ngay đó và quan sát mọi việc. Sungmin rụt người quay mặt đi, ánh mắt hiện rõ vẻ đau đớn và mất mát.

.

Rồi, đột nhiên Kyuhyun bước lên và vòng một tay quanh người Sungmin như muốn che chở cho cậu. “Xin lỗi? Tôi cho rằng dù là quản lý thì cũng không được quyền mắng mỏ nhân viên như vậy chứ?”Tay quản lý cau mặt lầm bầm “Đồ điếm và thằng bạn trai chết tiệt” Nhưng vẫn đủ khôn ngoan để quay sang Kyuhyun cười giả lả “Xin lỗi ngài, nhưng nhân viên của tôi trốn ra khỏi khu vực làm việc. Ngài vui lòng để cậu ta quay lại làm chứ, ngài…?”

“Cho. Cho Kyuhyun. Chắc là ông cũng nghe qua cái tên đó rồi?” Kyuhyun khinh bỉ đáp. Và ngay lúc nghe thấy tên anh, viên quản lý bỗng trở nên sợ hãi. “C- Cho? Ngài – Ngài là…”. “Vâng, cha tôi sở hữu Trung tâm thương mại này, và tôi chắc rằng ông ấy sẽ không vui đâu khi nghe nói nhân viên của mình đối xử với cấp dưới như thế nào.” Kyuhyun nói, tay ôm chặt Sungmin nép vào mình. Sungmin vô thức vòng tay quanh eo anh và vùi mặt trên ngực anh, cậu không thích những cuộc cãi vã.

Viên quản lý định cười khỏa lấp và đưa ra những câu biện hộ kiểu “Ồ, chúng tôi phải kiểm soát việc làm của tất cả các nhân viên mà” nhưng Kyuhyun đã vẫy tay gạt bỏ sau khi nhìn vào bảng tên trên ngực ông ta “Kim Jongho hả? Được rồi. Đi nào Sungmin, đi lấy đồ. Hôm nay cậu xong việc rồi.” Kyuhyun nói, tay vẫn giữ chặt quanh eo Sungmin trong khi dìu cậu lên cầu thang cuốn. Mặt Sungmin lúc này đã bỏ đừng như cà chua chín “Anh không cần phải làm thế đâu” Cậu nói thầm, tay ghì chặt chiếc hộp đựng găng tay bởi vì cậu thật sự không muốn tay mình cứ đặt mãi trên eo Kyuhyun, nhưng lại không biết để tay đi đâu khác.

.

“Nhưng tôi đã làm rồi, cậu có nghe gã đó nói gì không? Tôi là ‘bạn trai’ cậu, nên tất nhiên phải bảo vệ cậu rồi.” Kyuhyun nói vẻ hài hước, nhưng điều đó khiến Sungmin đột nhiên dừng lại và lách mình thoát khỏi vòng tay Kyuhyun. “Đừng đùa với tình cảm của tôi như vậy!” Cậu hơi lớn tiếng khiến mọi người ngạc nhiên quay lại nhìn. Sungmin đỏ mặt xấu hổ, vội hạ thấp giọng.

“Xin đừng làm thế, Kyuhyun. Bây giờ tôi đã biết cha anh sở hữu công ty này, do đó anh cũng là chủ của tôi, nhưng điều đó không có nghĩa là anh có thể vất một món đồ bố thí cho tôi và bắt tôi phải nhận nó, rồi lượn qua lượn lại như thể chúng ta đang hẹn hò trong khi thực tế không phải như vậy!” Cậu gần như òa khóc. Ngạc nhiên thay, Kyuhyun chỉ kéo tay cậu đi như không hề có chuyện gì xảy ra, nhưng đồng thời cũng có chút cảm xúc nào đó thay đổi trên khuôn mặt Kyuhyun mà Sungmin không tài nào hiểu được.

.

“Khoan đã, anh có nghe tôi nói gì không? Đừng kéo tôi nữa, xin anh đấy!” Sungmin khóc thét lên. Kyuhyun liền đẩy cậu lại đối diện với anh và thì thầm vào tai cậu “Lấy đồ của em đi rồi chúng ta sẽ tìm chỗ khác nói chuyện sau.” Câu nói có tác dụng ngay lập tức, Sungmin im lặng lấy túi ở khu vực nhân viên rồi lặng lẽ theo chân Kyuhyun ra khỏi khu thương mại, đầu cúi gằm vì xấu hổ.

Kyuhyun dẫn cậu ra bãi đỗ xe. “Lên xe đi” Anh nói như ra lệnh. Sungmin ngoan ngoãn nghe theo, không nói một lời. Quãng đường hoàn toàn im lặng cho đến khi họ đếnmột biệt thự lớn và Kyuhyun đỗ xe vào. “Đi nào” Kyuhyun lại nói, và Sungmin lại lặng lẽ theo sau, cậu cảm thấy vừa hoang mang vừa lo sợ. Kyuhyun dẫn cậu đi vào nhà, lên phòng anh ở tầng ba.

“Ngồi chỗ nào mà em thích” Kyuhyun nói, anh chỉ vào giường và những chiếc ghế ở quanh phòng. Thay vào đó, Sungmin lại chọn cách đứng; cậu cảm thấy lo lắng khi ở một chỗ hoàn toàn xa lạ. Kyuhyun nhận ra cậu đang rất sợ- tay cậu ôm chặt cái túi và chiếc hộp, như thể đó là cái khiên bảo vệ cho cậu vậy. “Tôi có ăn thịt em đâu.” Kyuhyun nói đơn giản. Sungmin nhìn có vẻ không tin lắm, nhưng cậu cũng đủ can đảm đặt đồ nề xuống tấm thảm nhung sang trọng.

Kyuhyun bước lại gần Sungmin, anh nhặt chiếc hộp lên và mở ra lấy đôi găng tay. Không nói một lời, anh choàng lên đôi tay xinh xắn của Sungmin và mỉm cười “Thấy chưa? Rất hợp. Nó quá nhỏ đối với tôi và tôi không dùng màu hồng trong khi em thì rất thích, và nó rất hợp với cái áo em đang mặc, nên nó là của em.”- Anh nhấn mạnh. “Nhưng… nhưng…”- Sungmin lắp bắp, nhìn cậu rất không thoải mái.

Kyuhyun làm bộ suy nghĩ một lúc rồi nói “Nếu em không muốn nhận như một sự bố thí, thì hãy đổi lại thành “quà gặp mặt” đi.” Sungmin trợn tròn mắt “Quà gặp mặt?”. Kyuhyun gật đầu, nụ cười nhẹ xuất hiện trên gương mặt anh. “Điều này nghe có vẻ quá tự phụ, và em hoàn toàn có quyền từ chối nếu muốn, nhưng mà.. Lee Sungmin à, hẹn hò với anh nhé?”

Sungmin há hốc mồm, nhưng rồi cũng yên lặng gật đầu, thả mình vào trong vòng tay của Kyuhyun. Kyuhyun cất tiếng cười hạnh phúc, vòng tay xung quanh cái eo mềm mại của Sungmin. “Em cứ nghĩ rằng anh chẳng hề biết em là ai”- Sungmin nói trong khi quấn tay quanh cổ anh.

.

“Anh biết. Dĩ nhiên là anh biết chứ. Chỉ là anh muốn nghe chính em nói ra thôi.” Kyuhyun thổ lộ. “Vậy còn đôi găng tay?”- Sungmin hỏi lại khiến Kyuhyun mỉm cười “Hôm cho em đi nhờ xe, anh chỉ vô tình lái xe ngang qua thôi. Lúc đó thấy em không mang găng tay mà cứ phải thổi phù phù vào tay cho ấm. Anh muốn tặng em cái gì đó để giữ ấm cho mình.”
Sungmin nới lỏng vòng tay quanh cổ Kyuhyun và tháo găng tay ra, cẩn thận đặt chúng lên chiếc bàn gần nhất. Kyuhyun nhìn cậu đầy thắc mắc. Sau đó, Sungmin nắm lấy bàn tay Kyuhyun, đan ngón tay mình vào tay anh. “Đây, bây giờ thì em cảm thấy rất ấm rồi.” Sungmin vui vẻ nói. Kyuhyun nở nụ cười rộng mở, anh nhấc bàn tay đang đan vào nhau của hai người lên để hôn lên mu bàn tay Sungmin. Anh đặt tay còn lại lên eo Sungmin, đẩy chàng trai bé nhỏ lại gần mình.

.

Anh nhìn sâu vào đáy đôi mắt to tròn sâu thẳm của Sungmin với tất cả tình yêu và nhớ nhung hiển hiện trong đó. “Hôn em đi, Kyuhyun.” Sungmin thì thầm trong hơi thở, và Kyuhyun nghe lời không thắc mắc. Anh xóa nhòa khoảng cách cuối cùng giữa họ và hôn Sungmin thật sâu, không quên siết chặt tay Sungmin trong tay mình. Anh có thể cảm nhận được hơi ấm cơ thể Sungmin giống như Sungmin cũng cảm thấy từ anh, và anh biết Sungmin nói đúng. Bây giờ anh đang rất ấm.

.

[Trans Fic] Cuộc sống không chỉ có những điều tệ hại

Chap 1

part 1

Kyuhyun là thủ lĩnh 1 nhóm mafia khá có tiếng . Họ thực hiện các phi vụ lớn như cướp của , bắt cóc tống tiền và ngay cả giết người  , tuy vậy nhóm chỉ có 6 thành viên mà thôi :  Jonghyun, Jessica, Donghae, Key, Heechul và Kibum.Jonghyun là cánh tay phải của Kyuhyun, trong khi Jessica là chủ nhân của cả nhóm.Key và Kibum là trầm lặng hơn, nhưng khi họ đã tức giận thì thật sự  rất đáng sọ. Heechul và Donghae là người gần gũi hơn với Kyuhyun, cả 3 thân thiết với nhau từ những ngày đầu lập ra nhóm.

Một ngày, Donghae lẻn lên đến bên Kyuhyun vỗ vào lưng anh và thì thầm điều gì đó vào tai người thủ lĩnh của mình.
“Thật không?” Kyuhyun hỏi trong sự hoài nghi.
“Có đấy Kyu, cậu nên rời khỏi đây .. bằng không họ sẽ ép cậu kết hôn với Jessica.”
Cậu ấy đưa cho anh hộ chiếu của mình và bỏ đi. “Nhanh lên đi, Kyu ,trước khi họ tìm thấy cậu !!”
Và Kyuhyun đã rời khỏi thành phố cũng như rời khỏi những người anh em của mình như thế đấy .

Anh trở lại nơi mình đã sinh ra , trở lại gia đình mình cùng  với sự hối lỗi khôn cùng
“Cuối cùng thì con cũng đã quay trở về ?” Ông Cho hỏi.
“Vâng ! Con sẽ làm bất cứ gì để chuộc lỗi và giúp đỡ apa trong công việc…” Kyuhyun nói.
“Chào đón con trở về , con trai.” Ông Cho nói và ôm chầm lấy anh.
Trong 2 năm , Kyu làm việc chăm chỉ  trong công ty của cha mình.  Ông tin tưởng anh và  để anh điều hành công ty . Một ngày nọ, Donghae đã đi đến văn phòng của Kyu để tìm anh ta. “Oh, Hi Haemie”  Kyuhyun quay lại  nhìn cậu với vẻ măt sững sờ ngạc nhiên.
“Không mời tôi vào trong sao Kyu ?” Kyuhyun vội né sang để cậu bước vào phòng làm việc của mình.

“Điều gì mang cậu dến đây hôm nay vậy Donghae ..” Kyuhyun nhướm mày lên và hỏi .

“Tôi đến để cảnh báo cậu , Kyu à ..”

“……… ……. ”
“Ok .. cảm ơn cậu .. Tôi sẽ cẩn thận ..” Kyuhyun nói mở cửa tiễn Donghae ra về.
Kyuhyun quyết định rằng mình k thể tiếp tục làm việc với đầu óc hỗn loạn như thế này nên quyết định ra về và đi dạo cho khoây khoả.Anh đã đi bộ đến một công viên vào buổi tối mùa đông lạnh giá,chợt anh nhìn thấy 1 chàng trai cô đơn đi ngược hướng với mình trong trang phục  mỏng manh rồi từ từ ngã xuống. Kyuhyun hốt hoảng vội vàng chạy đến bên cạnh,, ôm lấy cậu trai trẻ và tát lên dôi má đang đỏ lên vì lạnh một cách nhẹ nhàng.
“Ya cậu k sao chứ ?”

Sau một hồi cố gắng , Kyu vội vã dưa cậu ấy về nhà của mình.

…….

sr vì trans k dc mượt lắm , chap 1 hơi khô khốc 🙂 , part sau hứa hẹn sẽ hấp dẫn hơn … vì time k có nhìu và bị hối wá nên tạm thời như vậy nhé

part sau coming with pass . muahhhhzzzzz

[Other][Trans Fic] Cuộc sống không chỉ có những điều tệ hại

Author : Eli aka Ellie
Characters: Kyumin (Main)
Genre:Romance, Action, Fluff, Violence
Rating: R
Length: 2 Parts + a Prologue
Warning: Violence and blood..
Summary: cuộc sống của Kyuhyun luôn vây quanh bởi những điều tồi tệ cho đến khi anh gặp Sungmin. Cuộc sống của anh thay đổi rất nhiều, anh quên đi quá khứ của mình. Tuy nhiên, quá khứ đó luôn ám ảnh anh cho đến ngày Sungmin gặp nạn

"AN: This Fanfic is requested by my dongsaeng T.T I had a hard time writing it T.T . Hope you guys like it xD. "

Prologue

Kyuhyun là thủ lĩnh 1 nhóm mafia khá có tiếng . Họ thực hiện các phi vụ lớn như cướp của , bắt cóc tống tiền và ngay cả giết người . Jonghyun là cánh tay phải của Kyu trong băng đảng , nhưng một ngày nọ Kyu phát hiện ra một số thành viên trong nhóm muốn lật đổ mình. Và để có thể tồn tại , Kyu buộc phải kết hôn với Jessica .

Kyu không muốn kết hôn với Jessica nên anh lặng rời khỏi nhóm mà không có các thành viên của mình biết ,chỉ duy có người bạn thời thơ ấu của mình là Donghae biết mà thôi ...Donghae là người luôn trung thành với Kyu ngay cả khi anh rời khỏi nên k hề tiết lộ với bất cứ ai về nơi Kyu sẽ tới. Đó là một bí mật.

Kyu rời nhóm , làm việc chăm chỉ và bây giờ anh là người thừa kế sản nghiệp dòng họ Jo . Kyuhyun  chôn vùi tất cả quá khứ của mình và bắt dầu 1 cuôc sống mới .

Một mùa đông lạnh giá , trên đường đi , Kyuhyun gặp 1 chàng trai co ro vì lạnh . Anh thương hại  cậu nên giúp đõ và đưa cậu bé về nhà.

" Tôi tên Lee SungMin " 

Và mọi chuyện bắt đầu

Liệu họ có thể được với nhau?Cá giá họ phải trả là gì?

 part 1 coming soon ....

[Trans| One shot] 50 Q and A with KyuMin

Title: 50 Q and A with KyuMin
Author: chu_loves_hyuk
Pairing: KyuMin
Genre: Romance; Fluff; slight!Crack
Rating: PG
Summary: Sungmin nói, Kyuhyun trả lời. 50 câu tất cả.
A/N: This is for my ummar static_abyss YOU.ARE.AWESOME.YEAH
Credit: http://community.livejournal.com/kyu_min/768494.html
Translator: leminhphuc @wp
Được sự giúp đỡ nhiều của bạn Pi^_^
Đã được sự đồng ý của tác giả

HAPPY NEW YEAR AND HAPPY BIRTHDAY CHO KYUHYUN
Món quà cho 137 fam ^^

Do not take out without permission

1. Sungmin: Kyuhyunnie, tại sao em lại yêu Star Craft ? Em biết đấy, nó thật chán.
– Anh đừng tuyên bố linh tinh nữa, Star Craft rất tuyệt mà.

2. Sungmin: Kyuhyunnie, họ bảo ngày tận thế của thế giới vào ngày 21 tháng 12 năm 2012. Em dự định sẽ làm gì ?
– Làm tình với anh mỗi ngày và chơi Star Craft mỗi đêm.

3. Sungmin: Hyuk nói Anh thật xinh đẹp.
– Buồn thay, anh là của em.

4. Sungmin: Minnie hay Mimi?
– Còn cách nào khác không.

5. Sungmin: Anh ghét em.
– Vậy thì ko còn giường hư nữa.

6. Sungmin: Anh yêu bí hấp rất nhiều ~!
– Đừng nói nữa, anh yêu em hơn chứ.

7. Sungmin: Sinh nhật của em sắp tới!
– Của anh đã qua rồi.

8. Sungmin: Anh sẽ cho em những nụ hôn vào ngày sinh nhật ~
– Boo, anh thường xuyên làm thế mà .

9. Sungmin: Em muốn nhận món quà gì?
– Em có anh rồi.

10. Sungmin: Em thật biết nịnh mà.
– Vì những điều em nói là sự thật mà.

11. Sungmin: Anh đã xem tất cả video của em và Mimi. Cả hai người nhìn thật dễ thương!
– Anh là vua nói dối.

12. Sungmin: Anh đang có kế hoạch nhập ngũ.
– Thế còn em ?

13. Sungmin: Star Craft hay Sungmin?
– Em yêu chữ S.

14. Sungmin: Anh muốn kết hôn với em!
– Chúng ta hãy lập kế hoạch cho điều đó.

15. Sungmin: Chúng ta hãy cùng học võ với nhau đi!
– Anh muốn em chết à?

16. Sungmin: Anh đã mua một cái laptop mới! Em muốn chơi chứ?
– Chơi cái gì? Chat sex ? Chắc chắn rồi.

17. Sungmin: Em là đồ bất lực.
– May mà em không bất lực khi làm với anh.

18. Sungmin: Anh yêu nụ cười của em!
– Em yêu nụ cười của anh nhiều hơn.

19. Sungmin: Em có cơ bắp như anh không?
– Anh có tinh ranh như em không?

20. Sungmin: Em có yêu anh không?
– Anh nghĩ sao?

21. Sungmin: Màn hình hay Chuột?
– Star Craft.

22. Sungmin: Anh thật là dâm đãng.
– Dâm đãng thật nhưng mà vẫn là của em

23. Sungmin: Anh ước gì anh cao hơn em.
– Không được anh sẽ nằm trên mất.

24. Sungmin: Tại sao em không gọi anh là baby ?
– Em ghét Justin Bieber.

25. Sungmin: Anh muốn gặp cha mẹ em!
– Gặp thành viên của em trước đi, đồng ý chứ ?

26. Sungmin: Anh yêu rất nhiều.
– Giường.Ngay bây giờ.

27. Sungmin: Em có biết tại sao anh xóa Twitter không?
– Để dành nhiều thời gian cho em.

28. Sungmin: Em đã đọc fanfics chưa ?
– Chỉ đọc KyuMin-NC-17 vì em luôn nằm trên.

29. Sungmin: Làm thế nào em luôn bám lấy Mimi?
– Anh ta có cánh tay dài!

30. Sungmin: Tại sao em không cho mọi người xem cơ thể của mình?
– Em tin cơ thể em là của anh.

31. Sungmin: Em yêu điều gì ở anh?
– Mọi thứ.

32. Sungmin: Mimi nói em luôn tán tỉnh anh ta!
– Cái quái gì thế?

33. Sungmin: Anh đã khóc mỗi đêm khi anh nghe về QMi. ;a;
– Em sẽ giết Zhou Mi-gege.

34. Sungmin: Donghae nói em rất dễ thương.
– Em đoán thị lực của anh ấy không được tốt. Em rất đẹp trai cơ.

35. Sungmin: Sẽ ra sao nếu em làm anh mang thai?
– Anh thậm chí không có bộ phận sinh dục,Min.

36. Sungmin: Em muốn có 1 đứa con gái ? Hay là con trai ?
– Con trai, để em có thể dạy nó cách nằm trên.

37. Sungmin: Sao đôi khi em lại tàn nhẫn như thế?
– Sao đôi khi mọi người chẳng chịu hiểu gì cả?

38. Sungmin: Có bao giờ em nghĩ anh sẽ nằm trên em không?
– …………………………….Em không thể tưởng tượng.

39. Sungmin: Haters đã gửi anh những bức thư làm tổn thương anh T_T
– Đưa em e-mails của họ và em sẽ bỏ bom với những lời hăm dọa.

40. Sungmin: Anh có quan trọng với em không?
– Luôn luôn.

41. Sungmin: Họ nói EunHae tuyệt hơn KyuMin
– Dù vậy EunHae hơi ngố.

42. Sungmin: Anh muốn đi Châu Âu một vài ngày với em.
– Em đồng ý, chúng ta sẽ tới thăm Amsterdam.

43. Sungmin: Em có thể cũng thích màu hồng không?
– Cho anh ghét em cũng được, KHÔNG.

44. Sungmin: Một fan gần như đã hôn anh!
– May mà cô ấy không làm.

45. Sungmin: Wookie nói em ấy sẽ hẹn hò với anh~
– YESUNG-HYUNG!! WOOKIE THẬT DÂM ĐÃNG!

46. Sungmin: Chúng ta nên thử cross-dressing* !
– Anh rất xinh, anh thử nó đi.

47. Sungmin: Anh có thể ôm em ngay bây giờ không?
– Khỏa thân hay không thỏa thân  ?

48. Sungmin: KyuMin KyuMin KyuMin KyuMin KyuMin KyuMin KyuMin KyuMin KyuMin!
– Mãi mãi Mãi mãi Mãi mãi Mãi mãi Mãi mãi Mãi mãi Mãi mãi Mãi mãi Mãi mãi Mãi mãi!

49. Sungmin: Em có nghĩ tình cảm này sẽ luôn kéo dài mãi mãi.
– Em biết chúng ta sẽ.

50. Sungmin: Vì thế…uhhm…em biết đấy…uhh….
– Em yêu anh, Lee Sungmin. Rất nhiều.

* Ăn mặc khác giới tính